Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

TẢN MẠN VỀ GIÓ
Đức Minh
Với phóng viên Bảo Bình trước chuyến đi Trường Sa

Anh luôn nghĩ đến gió trong những bài viết của mình, có lẽ gió gắn bó với anh khá nhiều trong những ký ức đẹp của tuổi nhỏ.
Gió thời đó thật lộng, vi vu nâng những cánh diều giấy, khung diều rất to và nặng, giấy cứng của những bao xi măng. Đôi khi gió cũng chỉ mơn man, nâng nhè nhẹ những cánh diều tre vót mỏng dán trên tập học trò. Gió ở khắp nơi, trên những cánh đồng bao la, dập dìu những bông lúa mới chín, lâm râm nhè nhẹ những hạt mưa thu. Gió cũng làm thoang thoảng mặt hồ, dập dềnh những dề lục bình tím biếc. Rung rung ngọn cỏ ven bờ, chú rô đớp vội, rồi có lẽ cũng tẽn tò biết mình lầm tưởng, lặn mất tăm. Gió cũng ào ào những rừng chiều nghé gọi. Hàng loạt lá tràm rơi rụng những tia nắng vàng thênh thang. Con đường đất đỏ trải dài, lững thững bò về mà lục lạc leng keng, lục cục, nghé gọi ngẩn ngơ tìm mẹ bên những vạt đồi hoàng hôn. Gió cũng mang hơi lạnh se sẽ vào những chùm cà phê chin chín, cong queo những đám lá khô đến mùa hái trái. Gió vờn tà áo em, rung rung cúc quỳ vàng trên dải đường tan học. Gió cũng thổi bùng góc bếp, nơi mẹ nhóm bữa cơm chiều với chái nhà nghiêng nghiêng. Gió thời đó thật dịu dàng, vi vu, đủ nhiều, đủ rộng để ôm cả giấc mơ trên cặp sách mỗi sáng anh đến trường. Mà lúc ấy, trong gió thoảng mùi bồ kết quyện với suối tóc đen của chị, trong ký ức anh có cả một nắm bồ kết khô rang, vùi than rồi nhúng nước, chị gội, đen tuyền.

Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013

NỬA ĐÊM GẶP CHỊ ĐIÊN


NỬA ĐÊM GẶP CHỊ ĐIÊN
Đức Minh
Lạc về đâu những chiều trên đường xa
Chị chới với đôi tay gầy bé nhỏ
Chân không dép và điệu cười tóc rối
Những buồn đau hằn trên trán vô bờ

Cơm là cát, là chút bánh mì dở
Gối lên lề đường, giấc ngủ chị yên
Bao miền nhớ trôi về trong giấc mộng
Gọi tên ai? Đêm đã hóa mưa buồn

Tôi không đến, không làm chị tỉnh giấc
Kiếp hiện sinh không nhỏ bé, vô thường
Chiếc chăn nhỏ không quàng đêm giá rét
Phố núi buồn như cuộc đời. Chị đi!
14/1/2013
Khuyến mãi tấm ảnh gốm ở làng Bầu Trúc - Ninh Thuận!

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

NHỮNG NGƯỜI THẦY TRONG TÔI


NHỮNG NGƯỜI THẦY TRONG TÔI
Nguyễn Đức Minh
“Thầy, cô giáo – mỗi người là một tấm gương tự học và sáng tạo”. Đối với bản thân tôi, mỗi giáo viên vùng cao của Ninh Thuận, với lòng yêu nghề, sự hy sinh, sự nỗ lực để phấn đấu và hết lòng vì học sinh thân yêu, là những tấm gương đáng trân trọng và học tập.
Chuyện kể của các thầy cô giáo trường TH Phước Kháng (huyện Thuận Bắc) ở những năm đầu lập trường, các thầy cô phải bám trường, bám bản là hằng hà những câu chuyện dài kỳ. Thầy hiệu trưởng Hồ Hữu Pha vẫn còn nhớ như in những ngày đầu các giáo viên phải ở lại trường, sáng sớm đến từng nhà, gọi từng cửa vận động phụ huynh cho con em đến lớp trong sương mù lạnh lẽo, dày đặc. Có những gia đình phải vận động nhiều ngày mới thay đổi được suy nghĩ cố hữu của người dân vùng cao và đôi khi phải chấp nhận sự phản ứng của những người không muốn cho con em đi học. Mùa lũ đến, cô trò lại dắt díu, nắm tay nhau vượt những đoạn suối sâu đến lớp. Ngại nhất vẫn là những đêm các cô giáo phải trú lại trường vì đường về xuôi đã ngập chìm trong lũ. 5 ngày ,6 ngày, thậm chí cả tuần lễ chỉ với bộ quần áo. Phần lo cho học trò đi học ướt át, phần nao nao vì xa gia đình và con nhỏ. Nhưng trong tâm khảm của các thầy cô, đã đến với nghề, phải đảm bảo làm sao để các em được học lấy chữ, được truyền thụ văn hóa mà vượt lên đói nghèo, vươn tới những ước mơ. Và rồi giờ đây bằng những kỳ tích mà tập thể giáo viên của trường đã lập nên, Phước Kháng có được một ngôi trường tiểu học với những mô hình học tập tiến bộ, sáng tạo, khoa học, 100% các em đến tuổi đi học của xã đều đã ra lớp. Hình ảnh phụ huynh tranh thủ giờ giải lao trên rẫy để mang đến cho con em mình những củ khoai, quả bắp luộc để các em vững dạ, yên tâm theo học tại trường đã nói lên được sự thay đổi trong nếp nghĩ của người dân nơi đây. Để có được điều đó, ít ai biết những khó khăn của các thầy cô trong từng bước đường gieo chữ, những khát vọng và ước mơ của những người thầy đầu tiên khi đặt chân lên vùng đất này, nay đã thành hiện thực. Và quà cho tình yêu nghề chính là hình ảnh lớp lớp những đàn em nhỏ chăm ngoan học hành, những đóa hoa rừng của các trò tặng lại, với những tiếng gọi thầy cô trìu mến và đầy yêu thương, kính trọng trong ánh mắt, nụ cười của các em.

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

TÌM VỀ CÕI BỀNH YÊN TÍ LÀO!


Chả bềnh yên tí lào! Mềnh dạo này cứ muốn từ bỏ tất cả, lao vào cái vòng lẩn quẩn sênh - não - bệnh - tử. Ùi! Không còn nhiều thời gian nữa! Sống cho thật tốt thôi!
Làm tiếp những công việc còn chưa kịp làm nào! hầy dzô!

NHỮNG KHOẢNH KHẮC
Đức Minh

Tìm về cõi bình yên
Tiếng gà gáy sớm mai
Vang vọng một miền kí ức
Buông mình một đêm thao thức
Trầm giấc trong chăn,gối,giường xưa

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2012

THEO TỪNG NGÀY KHÔN LỚN

Tính đưa bài "RỘNG VÀ DÀI LÀ CÁNH VÕNG TRƯỜNG SƠN" nhưng lại thích bài này hơn. hihi! Vì nó làm cảm xúc thật! rất thật!


THEO TỪNG NGÀY KHÔN LỚN
Đức Minh

Con sinh ra
Tiếng đạn bom đã dứt nổ
Ngọn đồi trọc len lỏi những mầm xanh
Vết đen bên suối cũng rửa sạch bằng nước mắt
Hố bom được lấp
San đường hoặc thành ao

Con lớn lên
Trong lời ru thưở nào
Mặn mòi giọt mồ hôi đồng ruộng
thẳng cánh cò bay,
xa tít chân trời
Buổi sáng mờ tỏ
Cha vác cày đi sớm
Bát muối dưa bên mái tranh nghèo
Tím từng chiều tan vào miền kí ức

Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012

TIỄN

Đã xong rồi một kiếp trời sinh
Ra đi nhé lá vàng trôi về phố
Anh im lặng đứng bên đời chua chát
Cúi khom mình tưởng nhớ lặng thinh
                             10/6/2012

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2012

MẤT NGỦ VÀ TỰ RU MÌNH!

Hồi đó ba Sơn  mất ngủ, mình có làm vài câu thơ này tặng ba. 
Hì! Giờ mình mất ngủ lấy mấy câu thơ này ra lại và tự ru. 

ĐIÊU LINH
Mai Gia Linh (Minh Gia Lai)
Tặng ba Ngô Minh Sơn


Lại một đêm không ngủ
Thêm một đôi mắt
Điêu linh
Vào
Vùng u tối

Một ngày trên đất lạ
Lại thêm một bước chân trần
Trên dải đất
Hoang vu

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

NỖI BUỒN MÀU TÍM

chiều về tới nhà, mệt mỏi kinh khủng. muốn trút bỏ hết ngủ cho đã, ai dè! ta còn có việc thường ngày phải làm...hà hà!
BẠC LIÊU, NGÀY... THÁNG... NĂM...
.......

NỖI BUỒN MẦU TÍM



HOÀNG HÔN MẦU TÍM
XUYÊN THẤU QUA RÈM
NỖI BUỒN LEM NHEM

NHUỘM NÊN MẦU TÍM

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

TỰ NHỦ

NHỜ CẬU NGỌC HAY ĐỘNG VIÊN, LÃO TRƯỜNG HAY RỦ ĐI NHẬU! ÈO! TỚ ĐÃ THẤY BỚT BỊ BUỒN BUỒN RỒI! HIC! NHỚ THƯƠNG AI VẬY NHỈ?! THÔI THÌ TA BÌNH THƯỜNG RỒI, VIẾT THÔI! VIẾT THÔI!
..................

TỰ NHỦ
Đ.M
Lãng đãng mờ sương
Pleiku màu tím
Con đường phố hạ
Phủ đầy rêu xanh


Lãng đãng mờ sương
Pleiku ngày nhớ
Phương trời xứ lạ
Em có buồn không?!


Sương sớm trời lạnh,
Nơi xa ấm lòng
Sương sớm trời lạnh, 
Nơi xa ấm lòng!