Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012

KÍ ỨC THÁNG BA


BÀI NÀY ĐĂNG TRÊN BÁO GIA LAI HÔM QUA (26/3), BÀI ĐÃ BỊ (ĐƯỢC) BIÊN TẬP NHIỀU. HÔM NAY ĐĂNG LẠI CHO VUI.
....................

GIỐNG MÌNH GHÊ TA!

KÍ ỨC THÁNG BA
Đức Minh

Tiếng nhạc dập dìu, tiếng chiêng rộn rã, điệu nhảy nhịp nhàng, cái nhấp chân chắc nịch mà duyên dáng, giọng hát mạnh mẽ dứt khoát mà điệu đàng e lệ, điệu Soang đung đưa theo tiếng sáo, hòa nhịp với tiếng còng, con chiêng, bập bùng bên ngọn lửa và rạo rực lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ Tây Nguyên.
Tôi nhớ mãi đêm đốt lửa trại năm nào với những bước chạy Soang, những nhịp múa Soang làm rạo rực trái tim và nóng bỏng  nhiệt huyết tuổi trẻ. Tôi nhớ mãi những chum, những ghè rượu cần men men, nồng nồng tình cảm bạn bè, tình đồng chí, và tình yêu với Tây Nguyên nữa.
Tôi nhớ những con dốc dài, nhớ những con dốc quanh co, nhớ những con đường ngập men nhựa thông và thoảng bên tai lá reo vi vút, nhớ những đoạn đường ướp nắng lá cây khuynh diệp mà xanh xanh, mà trong và thoáng, mà rêu phong và cổ thụ trong nắng chiều tháng ba.

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

THƯ GỬI BA


BA Ạ! HÔM NAY CON ĐÃ THẤY HƠI MỆT VÌ BẮT ĐẦU CÔNG VIỆC MỚI! NHƯNG ĐIỀU ĐÓ KHÔNG LÀM CON CHÁN NẢN. CON HAM VIỆC MÀ! CON CÀNG THÍCH THÚ HƠN CÔNG VIỆC CỦA MÌNH. BA Ạ! CON SẼ CỐ GẮNG VÀ LÀM ĐƯỢC NHIỀU ĐIỀU CÓ ÍCH HƠN NỮA, CHO CON VÀ CHO MỌI NGƯỜI NHƯ BA ĐÃ DẠY! CON NHỚ GIA ĐÌNH MÌNH LẮM!

ẢNH NÀY CHỤP Ở NHÀ CT BẠC LIÊU NÈ!

...................
THƯ GỬI BA

Pleiku, ngày 7 tháng 11 năm 2011

Ba Minh Sơn yêu quý của con!
Vậy là đã hơn một tháng trời kể từ ngày con rời Phan Rang. Con thì vẫn còn cứ vô tư không thèm để ý đến ngày tháng (thậm chí hôm nay thứ mấy? ngày mấy? con cũng không thèm quan tâm) nhưng ba lại tính từng ngày từng tháng (lần trước nói chuyện ba tính đúng 1 tháng 4 ngày! Hihi!). Bấy nhiêu thôi cũng đủ biết ba quan tâm và thương con đến như thế nào!

Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

"KINH" SA THẦY, "LẠNH" MĂNG ĐEN

PHẢI NÓI LÀ KINH VÀ LẠNH THÌ MỚI ĐÚNG VỚI  CHUYẾN ĐI HÔM ẤY VỪA VẶN CẢ NGHĨA ĐEN LẪN NGHĨA BÓNG.

TÌNH CA MĂNG ĐEN
Sáng tác: Ngọc Tường
Trình bày: Thanh Trà

..................

Mình Phượt 2 ngày với lão Công Trường tại Kon Tum. Sáng sớm đã cùng lão lượn lờ trên những cung đường 14 trong khi hai thằng còn đang say say sỉn sỉn. Chả là hôm trước 2 thằng còn 3 kèo nhậu mãi đến 1 giờ đêm mới mò mặt về nhà. Mình lại chả được ngủ giấc ngon như lão. Sướng thật, có lẽ vậy nên lão ú ù, còn mình chưa mập được. Vừa qua Ia khương, phải dừng lại uống nước mía (cho nó giã bớt rượu chứ không lên KonTum lại bị giã cho í chứ!). Lão mập này giật mình với cô bé – cô ấy có nhan sắc kinh hoàng (không phải bị dị tật mà em có lẽ bị tai nạn ăn sâu vào phần quai hàm! Tiếc một đời hoa!). Ai lại ngờ cô chủ thật sự của quán lại xinh đáo để. Mình thì thấy vẫn còn may mắn vì còn có mấy cái võng. Say vật vã!

Thứ Tư, 7 tháng 3, 2012

TRUYỆN NGẮN: TRUYỆN CỦA NGÀY CUỐI NĂM

MỘT CÂU CHUYỆN CÓ THẬT. TUY MÌNH CHƯA TỪNG KINH QUA NHƯ HAI CẬU BẠN NÀY NHƯNG CÓ DỊP MÌNH CŨNG ƯỚC ĐƯỢC NHƯ VẬY DẦU CHỈ 1 LẦN.

Tác phẩm đăng trên tạp chí VNGL tháng 3 này. Và mình được tặng đến 2 cuốn! Dưới đây là văn của mình khi vẫn còn chưa qua bàn biên tập.
KHẾ TUY CHUA NHƯNG VẪN NGỌT! (Ăn nhiều là bị nấc cụt đấy!)

.............

Truyện ngắn:
CHUYỆN CỦA NGÀY CUỐI NĂM
                                                                         Mục đồng phố núi
Hôm nay đã là 25 tết, Tiết trời se sẽ lạnh, ở đất Gia Lai, những ngày cuối năm sao lạ quá?! Con người đã đơn độc, thời gian và khí trời càng làm tăng thêm sự cô đơn, trống trải. Nỗi cô đơn trong tim, sự trống trải xung quanh mình. Lạnh lẽo. Tẻ nhạt. Âm u.
Tum nhớ lại những năm trước, những năm nó còn ở nhà với ba má, với hai đứa em, ngày đi cuốc rẫy mì, tối tối cà kê, xôm tụ với mấy đứa bạn cùng lứa. Bỗng… Bốp!
- Cái thằng! Lớn to cái đầu mà còn khóc!
Tum giật mình quay lại, nó thấy thằng Quý nhưng không thèm nói gì, bất giác nó thấy hai giọt nước mắt lăn dài xuống mặt, xuống tay nó, nóng hổi. Cái đèn pin gác lên ụ đất bên mình nó, trong đếm tối dày đặc thì ra cũng đủ sáng để tố giác cái tội…khóc nhè (!)
-  Mày nhớ nhà hả?!
Quý khẽ đặt tay lên vai bạn hỏi nhỏ. Thấy Tum không trả lời, nó liền ngồi xuống bên bạn. Quàng tay qua vai Tum, định nói gì với bạn nhưng lại thôi vì thằng Tum hôm nay lạ quá!  Nó thấy thằng Tum nhìn ra xa, nó cũng dõi theo hướng đó, nơi mà bạn nó thấy những ngọn đèn thành phố sáng rực, xe cộ đông đúc, nơi mà nó cũng có thể rời xa ánh mắt khỏi những cây cà phê với bồn đất đỏ quạnh đã trở nên đen ngòm trong đêm tối, rời xa tiếng ống bơm nước xè xè buồn bã, nơi nó tạm quên đi sự đơn độc trên quả đồi cà phê rộng 24 ha mà nó và thằng bạn thân của nó đang tưới nước thuê mấy ngày nay.