Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

ĐÀN KHÔNG DÂY


Bài này viết từ hồi còn sinh viên, hồi còn ngả nghiêng với mấy mối tờ thinh, giờ hông biết làm gì, đem ra xem lại. từ nay mình không làm thơ tình nữa! Nhất định vậy!

À! mà không! nhất định phải viết nhiều hơn chứ nhỉ!? 
À! mà thôi, khi nào nàng thơ đến thì cứ đến, đi thì cứ đi, hơi đâu bắt ép nàng chi cho mệt! Cái gì quá cũng không tốt!


ĐÀN KHÔNG DÂY
                    Gia Vĩ
             
Đàn không dây
               gảy tình tình tình
Tương tư một mình
                    mới hiểu
                          đàn yêu

Chủ Nhật, 22 tháng 4, 2012

THOÁT XÁC

ĐỪNG HỎI VÌ SEO TUI BUỒN!@... VÌ TUI CÒN HEM BIẾT MÀ HỎI LÀM RÌ! HỚ HỚ!
......................




THOÁT XÁC
                      Đức Minh
Thoát xác ra hồn thấy phiêu bồng
Nhẹ như không xoay muôn chiều phiêu lãng
Giọt nước mắt vô tình quên hận
Đỏ cả một nỗi buồn chiều máu lạnh tươi

Chờn vờn trong sương đêm
Khóc cuộc tình thảm thiết
Đất trời còn chưa tỏ
Nỗi  hờn oan da diết

Một cuộc tình oan nghiệt
Cháy đôi trái tim hồng
Khô cạn dòng nước mắt
Đỏ cả mầu hư không



Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

ĐÈN DẦU




Đức Minh

BỐ MẸ QUÝ YÊU
“Đèn dầu tim, đốt lét leo
Thu chân tựa gối thả neo chốn này”
Khi lục lọi lại đống giấy tờ cũ, thấy mấy bài thơ của bố, đọc câu thơ dưới ánh đèn điện mà thấy lòng rưng rưng, tủi lạ! Thương ánh đèn dầu, thương bố và thương cả những người nông dân quê mình chìm khuất trong cái lam lũ của thời đói khổ và lạc hậu.
Nhớ ngày xưa, những năm đầu của thập niên 90, lúc ấy tôi còn bé, bé lắm nên kí ức cũng chìm nổi từng mảng đen trắng như ánh đèn dầu leo lét kia của bố. Ngày ấy, xóm nghèo tôi nào đã có điện, ti vi cũng phải cắm bằng bình ắc qui, hết rồi lại đi sạc và hình như ngày ấy ngoài thị (lúc ấy Pleiku chưa lên thành phố) còn có thêm một cái nghề sạc bình. Thưở ấy vì nhà mình vẫn chưa có ti vi, tối đến mẹ thường dắt theo tôi và chị Huyền đến nhà cậu để xem phim. Tối về hay nhóm tim đèn dầu Hoa Kì để soi đường về. Đèn soi đường, soi cái bóng, thấy bước chân đi và thấy tôi hay ngủ gật trên lưng chị.

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

MC TRUYỀN HÌNH – KHÔNG PHẢI ƯỚC MƠ ĐẦU TIÊN


Bài này viết hồi học thi MC truyền hình. bài thi đã qua. Ai ngờ bây giờ cái nghiệp nó vướng vào thân. hihi!
...................


MC TRUYỀN HÌNH – KHÔNG PHẢI ƯỚC MƠ ĐẦU TIÊN
                                                                                       Đức Minh

THỜI TỤI MÌNH CHUẨN BỊ QUĂNG MŨ
Trong đời, ai cũng có những ước mơ, hoài bão của riêng mình và tôi không loại trừ mình ra khỏi điều ấy. Tôi đến với báo chí như một định mệnh, như một sợi dây vô hình gắn chặt tôi với nghề này. Và bây giờ lại là MC truyền hình – một nghề mà bản thân tôi chưa từng nghĩ tới, thậm chí đến nay, những hiểu biết của tôi về nghề này cũng còn khá mập mờ. Riêng một điều mà tôi nhận thấy rõ ràng đó là mình đã và đang bước đi những bước đầu tiên trên con đường ấy.

Thứ Năm, 5 tháng 4, 2012

NÀNG GUITAR CỦA TÔI


BUỒN VÀ CHÁN KINH KHỦNG, TỚ CHỈ MUỐN ĐƯỢC ĐI ĐÂU ĐÓ CHO KHOÂY KHỎA. 
...........

NÀNG GHITAR CỦA TÔI
HÁT TRONG ĐÊM THƠ CỦA CÔ NGỌC YẾN
Nàng đàn ghitar gắn liền với tôi đã từ lâu lắm rồi. Thế nhưng giờ không hiểu sao tôi nỡ lòng nào lại đoạn tuyệt với nàng – với vật sỡ hữu ngỡ vô tri vô giác mà một thời là người bạn tâm tình, người bạn để tôi bộc bạch hết những nỗi niềm, những tâm sự khó nói thời tuổi mới lớn.
Tôi đoạn tuyệt với đàn ghitar không vì một lẽ gì. Không bởi vì ghitar của tôi như một nàng con gái đỏng đảnh, ngang bướng mà khó ưa hay nàng có vẻ đẹp kiêu sa, mỹ miều mà làm tôi khó chịu vì có nhiều chàng trai theo đuổi, cũng không cục mịch, thiên lôi. Tôi từ nàng cũng chỉ bởi một điều duy nhất mà đơn giản nhất là không còn một tí tình cảm nào với nàng nữa! Đơn giản và lạ lùng nhưng mà thật! Không còn, nhất quyết không còn!

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

TRƯA PHAN RANG THÈM BÁT CANH TẬP TÀNG CỦA MẸ



Giờ này năm trước còn nắng chang chang. Mình viết tản này hồi ấy! Bị mắng vì viết về mẹ như vậy, nhưng mình nghĩ mình viết không chỉ để riêng cho mình, sáng tác văn học khác với tác phẩm báo chí. Nhưng điều ấy lại càng hiểu hơn về người anh đáng kính!
.................................






TRƯA PHAN RANG THÈM BÁT CANH TẬP TÀNG CỦA MẸ

mầm non của biển - đức minh
Tiếng ve râm rang trên những tán me tây, cái nắng chói chang làm óng ánh những hạt cát vàng trên dải đất quê hương, gió mơn man phe phẩy vạt áo, thanh âm của đô thị lùa vào giấc ngủ trưa. Cứ thế, mùa hè đến với đất Phan Rang bằng một sự biến chuyển nhẹ nhàng. Trưa nay, cô hàng xóm bưng qua một tô canh tập tàng, ngửi mùi hương thân quen chợt nhớ… mẹ!