NỬA ĐÊM GẶP CHỊ ĐIÊN
Đức Minh
Lạc về đâu những chiều trên đường xa
Chị chới với đôi tay gầy bé nhỏ
Chân không dép và điệu cười tóc rối
Những buồn đau hằn trên trán vô bờ
Cơm là cát, là chút bánh mì dở
Gối lên lề đường, giấc ngủ chị yên
Bao miền nhớ trôi về trong giấc mộng
Gọi tên ai? Đêm đã hóa mưa buồn
Tôi không đến, không làm chị tỉnh giấc
Kiếp hiện sinh không nhỏ bé, vô thường
Chiếc chăn nhỏ không quàng đêm giá rét
Phố núi buồn như cuộc đời. Chị đi!
14/1/2013
Khuyến mãi tấm ảnh gốm ở làng Bầu Trúc - Ninh Thuận! |