Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2014

TẢN MẠN VỀ GIÓ
Đức Minh
Với phóng viên Bảo Bình trước chuyến đi Trường Sa

Anh luôn nghĩ đến gió trong những bài viết của mình, có lẽ gió gắn bó với anh khá nhiều trong những ký ức đẹp của tuổi nhỏ.
Gió thời đó thật lộng, vi vu nâng những cánh diều giấy, khung diều rất to và nặng, giấy cứng của những bao xi măng. Đôi khi gió cũng chỉ mơn man, nâng nhè nhẹ những cánh diều tre vót mỏng dán trên tập học trò. Gió ở khắp nơi, trên những cánh đồng bao la, dập dìu những bông lúa mới chín, lâm râm nhè nhẹ những hạt mưa thu. Gió cũng làm thoang thoảng mặt hồ, dập dềnh những dề lục bình tím biếc. Rung rung ngọn cỏ ven bờ, chú rô đớp vội, rồi có lẽ cũng tẽn tò biết mình lầm tưởng, lặn mất tăm. Gió cũng ào ào những rừng chiều nghé gọi. Hàng loạt lá tràm rơi rụng những tia nắng vàng thênh thang. Con đường đất đỏ trải dài, lững thững bò về mà lục lạc leng keng, lục cục, nghé gọi ngẩn ngơ tìm mẹ bên những vạt đồi hoàng hôn. Gió cũng mang hơi lạnh se sẽ vào những chùm cà phê chin chín, cong queo những đám lá khô đến mùa hái trái. Gió vờn tà áo em, rung rung cúc quỳ vàng trên dải đường tan học. Gió cũng thổi bùng góc bếp, nơi mẹ nhóm bữa cơm chiều với chái nhà nghiêng nghiêng. Gió thời đó thật dịu dàng, vi vu, đủ nhiều, đủ rộng để ôm cả giấc mơ trên cặp sách mỗi sáng anh đến trường. Mà lúc ấy, trong gió thoảng mùi bồ kết quyện với suối tóc đen của chị, trong ký ức anh có cả một nắm bồ kết khô rang, vùi than rồi nhúng nước, chị gội, đen tuyền.
Gió trong đêm 30 của anh cũng vung vin lắm! Gió làm hừng hực bếp lửa nồi bánh chưng, âm ấm những khúc củi to ngâm ngấm cháy, anh vui vui, chộn rộn chạy nhảy với chú cún quanh sân, chơi hoài chẳng mệt, bỏ quên hoa bưởi bên ang nước đang chớm nở, dìu dịu, ngòn ngọt, thứ bưởi đầu mùa như lứa tuổi của các chị vậy. Đâu đấy trên những ngõ đường ngoài thôn, các chị đang hẹn hò với bạn trai mình, không biết có thấy hương bưởi sân nhà mơn man?
Gió của anh đến từ quê hương miền Bắc thân yêu, mang những khói lò vôi, lò gạch phả lên bầu trời xanh xanh, mà dòng sông Đáy thì uốn lượn, đôi bờ xanh ngát những ruộng dâu. Gió điểm những bông gạo rụng xuống dòng chảy, cái đường hoa rơi cong vèo mà cũng nên duyên vì thương, vì nhớ. Bãi ngô ven sông cũng rì rào mãi với gió, hẳn nhiên là đang chuyện trò lao xao, râm ran lắm. Khu vườn bạch đàn, sân đình với cây đa hay cả ruộng lạc anh hay bắt dế, gió cũng đều đến thăm đủ cả. Các chị, các cô, chiều chiều gánh nước tưới su hào, bắp cải, mà gió cũng ve vãn tà áo, những ngực, những má, chung chiêng quang gánh, nước trong thùng cứ dội theo từng bước chân.
Có lẽ gió vẫn sẽ mãi thì thào Giồng Nhãn xứ Bạc Liêu nơi anh đã dừng chân, rì rào những con sóng vỗ bờ, mang phù sa ướp ngọt vườn hoa, cây trái. Thỉnh thoảng vài chú cá diếc búng nước, cứ ngờ ngợ chênh vênh những cốc bia chiều mà nhìn xa ngái xa những tàu thuyền ven bờ lênh đênh mạn nước.
Gió của anh cũng in hình hạt cây dầu lúc lỉu xõa từ trên cao, để cho cô bé cứ ngẩn ngơ mà ngước nhìn lên trời với những tán, những ô lá giữa chiều Sài Gòn ngập gió.
Đôi khi anh cũng nhớ những cung đường quê mẹ, nơi mà gió mang lại những cảm vị thân quen, đường phủ đầy rơm rạ, mùi bùn sồng xộc vào mũi, những đôi cò cứ thản nhiên không biết một đứa con xa quê lâu quá mới tìm về bên ngoại mà đôi chân đã quen chốn thị thành, nay bước thấp bước cao lên những gò, những vũng để cho lòng dạ miên man, gió bụi vào mắt rơm rớm, lâng lâng.
Nơi anh dừng chân cũng đầy nắng và gió, xông xênh những buổi chiều trước nhà, gió nâng cánh én lượn vòng, lượn vòng, chao đảo vào ánh nhìn vàng vọt. Gió chất đầy những nỗi niềm của anh. Gió ngày xưa và gió bây giờ, gió bất diệt em ạ! Anh gắn bó với gió. Gió vời vợi những thăng trầm của nơi anh đi và đến.
Rồi mai này, em theo những cánh tàu đến với Trường Sa thân yêu, gió sẽ theo em suốt những hải trình thương mến. Đến với Trường Sa, đến với các đồng chí, đồng đội ngày đêm bám biển mà muối mặn mòi, khô chát trên những mái tóc, làn da. Hãy viết thật nhiều và thật hay em nhé, viết cho những tháng ngày gian truân của họ, viết cho những cánh gió sẽ dìu dịu mà vơi đi những nỗi nhớ nhà, chỉ còn lại những khúc trầm ca, hùng tráng mênh mang mà gió mang theo khắp mọi miền đất nước.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét