Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

TRƯA PHAN RANG THÈM BÁT CANH TẬP TÀNG CỦA MẸ



Giờ này năm trước còn nắng chang chang. Mình viết tản này hồi ấy! Bị mắng vì viết về mẹ như vậy, nhưng mình nghĩ mình viết không chỉ để riêng cho mình, sáng tác văn học khác với tác phẩm báo chí. Nhưng điều ấy lại càng hiểu hơn về người anh đáng kính!
.................................






TRƯA PHAN RANG THÈM BÁT CANH TẬP TÀNG CỦA MẸ

mầm non của biển - đức minh
Tiếng ve râm rang trên những tán me tây, cái nắng chói chang làm óng ánh những hạt cát vàng trên dải đất quê hương, gió mơn man phe phẩy vạt áo, thanh âm của đô thị lùa vào giấc ngủ trưa. Cứ thế, mùa hè đến với đất Phan Rang bằng một sự biến chuyển nhẹ nhàng. Trưa nay, cô hàng xóm bưng qua một tô canh tập tàng, ngửi mùi hương thân quen chợt nhớ… mẹ!
Canh tập tàng là loại canh thập cẩm với những loại rau mồng tơi, rau dền, ngọn bầu… nhưng muốn có một nồi canh ngon cũng phải tuân theo những nguyên tắt của nó. Canh tập tàng không dùng những loại rau gia vị như: hẹ, mùi, rau răm… và các loại rau nấu tập tàng phải mát, vị ngọt và ăn vào giải nhiệt. Còn nhớ, ngày xưa cứ mỗi lần mưa đầu mùa trút xuống, anh em chúng tôi lại lục tục mang rổ rác, liềm, dao đi bắt cua và bẻ măng rừng. Cua đồng, đem về lấy ngạch, chân và càng giã nát, vắt nước nấu canh, thân cua chặt đôi rang me, cua rang me có thể ăn chung với rau má vừa bùi, vừa mát, vừa chua. Măng thái lát mỏng cho tí ít vào nồi canh tập tàng, đăng đắng, hăng hăng. Cứ vậy, những cơn mưa đầu mùa xua đi nóng bức và kí ức về bát canh tập tàng lớn mãi theo năm tháng tuổi thơ tôi.
“Rau tập tàng thì ngon, con tập tàng thì khôn”, mẹ cứ nhắc hoài câu nói ấy mỗi lần nhà sắp có bữa cơm với bát canh tập tàng. Tôi chưa kịp hiểu hết câu nói ấy, mẹ đã đi xa. Nhưng những bữa cơm chiều bên mái nhà xiêu vẹo, có hoa bưởi vừa nở sau trận mưa đầu, có lũ kiến cánh vừa ngoi lên mặt đất, vài chàng dế mèn tung đôi cánh râm ran đêm trăng rằm và dáng mẹ với áo mưa cánh tơi chập choạng trong chiều mưa hôm ấy vẫn luôn mới nguyên trong tôi như vừa mới hôm qua.
Mẹ dạy tôi nhiều thứ, nấu cơm bằng củi, nấu canh tập tàng, mẹ dạy cách muối dưa cà, muối măng… Mẹ là những kí ức đẹp nhất, yêu thương nhất và tràn ngập hạnh phúc nhất trong tôi.
Thành thị cũng đã bắt đầu mưa, những cơn mưa nhỏ chả thấm vào đâu so với cái khô khát của đất Phan Rang. Những ngày này, nóng bức và oi nồng, giấc ngủ trưa cứ chập chờn mùi hương của tập tàng, ngòn ngọt, mằn mặn. Rời xa vòng tay mẹ từ rất lâu, tôi cũng đã khôn lớn với những kí ức nhỏ nhặt như thế. Nhưng tâm hồn mình luôn thiếu một cái gì đó cứ chênh vênh, khập khiễng mà cả cuộc đời chưa chắc đã khỏa lấp được.
Đức Minh

4 nhận xét:

  1. Một bài viết tràn đây tình quê, tình mẹ đang chứa chất trong mỗi người con được sự chăm chút của người mẹ. Canh tầm tàng tuy không phải là thứ đắt giá mà cái đắt giá là ở tình người , tình mẫu tử cứ được đong đầy theo năm tháng...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. DẠ! CẢM ƠN Ạ! EM VIẾT BÀI NÀY MỘT BUỔI TRƯA NÓNG BỨC. SAU KHI VỪA ĐI CÔNG TÁC VỀ. LÚC ẤY CHỈ ƯỚC ĐƯỢC VỀ NHÀ VÀ NGỦ VUI MỘT GIẤC. HIHI!

      Xóa
  2. hi hi hi...bài viết coi củng được đấy

    Trả lờiXóa