Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2012

MỘT NỬA...

Đi lang thang nơi lễ hội tưng bừng, bỗng tìm gặp được một nơi yên tĩnh, một gốc tối đủ để tôi che lấp được sự cô đơn và trống rỗng bên đời.

----------------------------
Tản văn:   MỘT NỬA …
Ng.Đ.Minh                   
Tôi đi một mình đến với lễ hội Vía bà Nam Hải năm nay. Một mình có lẽ cũng không vui gì mấy giữa những đông đúc người, và mịt mù nhang khói nhưng cũng không quá buồn vì được hòa nhịp vào không khí nơi đây.
Đêm Bạc Liêu với tôi thường là một đêm yên tĩnh. Song đối với một lễ hội lớn thu hút hàng ngàn lượt du khách gần xa thì có lẽ tìm một góc riêng nơi yên tĩnh ở đây thật khó. Lòng vòng qua mấy gian hàng đặc biệt giữa Quán Âm Phật Đài, tôi nhận ra một nét riêng biệt trong lễ hội năm nay. Một nơi bình dị mà đơn giản, một lằn ranh giới giữa ánh sáng và cái tối, một nửa mảnh kí ức từ thời xa xưa vọng tìm về.
Ngỡ ngàng giữa một không gian gần gụi, tôi bị hút vào chỉ bởi dăm ba chiếc bàn gỗ và vài cái đèn dầu thời xa xưa. Bỗng dưng gặp sự mời gọi của một cô bé dễ thương vận áo tứ thân ngồi bên gian hàng với những thúng,mẹt, giỏ, quẩy: - Mời anh vào quán em, có xôi gấc, bún nước lèo chay và nước lọc” (chỉ có xôi gấc là hợp với áo tứ thân!). Cô bé cười một niềm vui dễ tả, niềm vui của một người bán hàng khi đón khách, đơn giản vậy thôi nhưng làm cho con người ta thấy thiện cảm và dễ gần đến lạ.
Tôi ngồi đó , bên chiếc bàn gỗ ghép ba mảnh và cây đèn dầu mang dáng dấp của một thời xa xưa, ngồi thật lâu để lần tìm lại trong mình những hình ảnh quen thuộc của một thời xa lắc. Bàn bên cạnh, tôi nghe những người khách nói chuyện với nhau về thời xưa, về những chiếc đèn dầu, về những khu nhà lá, những nền đất mái xiêu,… với những vật dụng gắn bó trong cuộc sống thường nhật của một thời lam lũ, ở chính nơi đây - giữa một khoảng không gian lạ lẫm. Sở dĩ tôi nói khoảng không gian lạ lẫm bởi những chiếc bàn chúng tôi ngồi được đặt ở một không gian riêng, nơi mà cách đó dăm bước chân là lễ hội tưng bừng cười nói, nhộn nhịp người đi lễ hội, nhang khói và ánh đèn điện. Nửa bên kia yên tĩnh với vùng nước bàng bạc, tiếng ếch kêu và những bụi đước, bụi mắm hóa đen trong một vùng tối. 
Quán nhỏ, tuy lạ nhưng không đông khách, có lẽ không phải ai cũng bị những ánh đèn dầu hút hồn như tôi. Cuộc sống vẫn trôi thường nhật, đôi khi trong những phút nghĩ ngơi ta để trí óc trôi về một khoảng không gian xa vời nơi được gọi là quá khứ. Để làm gì ư?! Để còn biết sâu thẳm trong ta là tâm hồn của những nhân bản, không quá xa lạ với cuộc sống đời thường, không quá hoa mỹ như những triết lý sâu xa mà nó hiển hiện ngay trong điều nhỏ nhặt nhất.
Tôi ngồi bên ánh đèn thật lâu với một chút khoan khoái của một người tự mãn, một chút thưởng thức tí không gian xưa cũ và một chút chiêm nghiệm về cuộc đời,  nhân thế. Ngẫm nghĩ nếu có thêm ấm chè móc âm ấm, tê tê, đắng đắng nơi đầu lưỡi. Có lẽ đó sẽ là đêm đáng nhớ nhất trong một khoảng đời mình.

2 nhận xét:

  1. đọc truyện em thấy già hơn tuổi đó. viết giỏi nhé và trở thành hội viên của Hội để văn trẻ thêm một tên.

    Trả lờiXóa
  2. HÍ HÍ! NGHỊCH VÀ HAM VUI NHƯ EM THÌ MÂM NÀO CŨNG CÓ MẶT CHỊ ƠI!
    VÀ TẤT NHIÊN EM TRẺ. EM SỢ TÂM HỒN MÌNH GIÀ CỖI LẮM. MÀ CÓ LẼ AI CŨNG VẬY CHỊ NHỈ?!
    RẤT VUI VÌ ĐƯỢC CHỊ GHÉ THĂM Ạ!

    Trả lờiXóa